"Cô có bị bệnh không vậy?" Hoắc Vi Vũ lập tức nổi giận, quát lên: "Tôi đã nói với cô rất nhiều lần, rất rất nhiều lần rồi! Tôi sẽ không dây dưa với Ngụy Ngạn Khang nữa, tôi vốn ngứa mắt với anh ta! Cô không nghe rõ à? Không nghe rõ à? Tôi đã đồng ý với cô rồi, cô cứ lằng nhằng mãi vậy, cô não phẳng đấy à?"
"Mày mới não phẳng ấy. Làm sao tao tin được lời mày nói chứ? Mày phải viết giấy cam đoan cho tao, nếu mày còn dây dưa với anh Khang, tao sẽ đăng giấy cam đoan của mày lên mạng. Tao muốn cho dân cả nước nhìn thấy cái mặt buồn nôn của mày. Bộ dạng mặt dày của mày đúng là đê tiện." Cố Kiều Tuyết nghiến răng nghiến lợi rít lên.
Hoắc Vi Vũ cười lạnh một tiếng. Có phải lúc trước cô quá nhường nhịn bọn họ nên mới khiến bọn họ cho rằng cô dễ bị ức hiếp không?