Hoắc Vi Vũ lẳng lặng nghe động tĩnh ở đầu dây bên kia, đầu óc trống rỗng.
"Trả tiền lại ngay, bây giờ, lập tức! Nếu không anh sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho em." Lâm Thừa Ân ngồi xuống, đôi mắt đỏ hoe.
"Vâng, được." Hoắc Vi Vũ đồng ý.
Cô mỉm cười, lòng lại khó chịu khôn nguôi. Nước mắt tràn mi, rơi lã chã.
Cô cũng không biết vì sao mình lại khóc, chỉ cảm thấy lệ đắng dưới đáy lòng không sao nén nổi, cứ mãi tuôn trào.
Lâm Thừa Ân cúp điện thoại, quay đầu nhìn Lôn Côn: "Tôi muốn về."
Lôn Côn dựa lại gần: "Làm tôi thoải mái thì tôi cho em về."
Lâm Thừa Ân quay mặt sang hướng khác, siết chặt nắm tay, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Lôn Côn cong khóe môi: "Ân Ân, Ân Ân, Ân Ân à, em hôm nay là đáng yêu nhất đấy."
Lâm Thừa Ân tái mặt liếc hắn: "Tôi nói thế chỉ để lừa em gái tôi thôi."
Trong mắt Lôn Côn lóe lên vẻ sắc bén, nét cười tắt lụi trên khóe môi. Hắn nhào về phía Lâm Thừa Ân, đè cả hai tay lên vai cậu.