"Cố Hạo Đình, vào uống một ly không?" Tô Bồi Ân mời Cố Hạo Đình nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Hoắc Vi Vũ.
"Không rảnh." Cố Hạo Đình từ chối thẳng thừng.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu mở cửa.
Cố Hạo Đình đi theo, vòng tay ôm lấy eo cô rồi kéo cô vào lòng.
Nụ hôn phớt trên khuôn mặt làm cô hơi ngưa ngứa.
"Tiểu Vũ, sinh cho tôi một đứa con đi. Dù là con trai hay con gái tôi đều thích." Cố Hạo Đình dịu dàng nói.
Hoắc Vi Vũ hơi ngẩn ra.
Bọn họ từng có với nhau một đứa con. Dù họ có chia tay thì cô cũng chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ nó. Thậm chí vì con, cô đã sống thật mạnh mẽ, vượt qua quãng thời gian đen tối nhất của cuộc đời.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy đứa bé ấy chính là món quà vô giá mà ông trời ban tặng cho cô.
Nhưng có thêm một đứa nữa thì…
"Tít tít, tít tít."
Hoắc Vi Vũ còn chưa trả lời thì điện thoại của Cố Hạo Đình đã đổ chuông.