Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nhìn y. Hạnh phúc tới quá nhanh, cô sợ không kịp chạm đến.
"Anh nói thật chứ?" Hoắc Vi Vũ xác nhận lại lần nữa.
Tô Bồi Ân im lặng một chốc, đôi mắt tối sầm, đáp: "Ừ."
Vành mắt Hoắc Vi Vũ chợt đỏ hoe, cô nhất thời cảm thấy ấm ức, lên án y: "Nếu anh không thích tôi, vì sao phải chuốc thuốc tôi, anh có biết danh tiết đối với phụ nữ có ý nghĩa như thế nào không?"
"Lúc cô ngủ ngoan ngoãn ngọt ngào hơn bây giờ nhiều lắm." Tô Bồi Ân giải thích một câu.
Hoắc Vi Vũ lại vỗ thêm một phát lên đầu Tô Bồi Ân, chỉ muốn bóp chết y ngay tại chỗ: "Vậy tôi đã cho phép anh động vào tôi chưa?"
"Là cô cầu xin tôi làm." Tô Bồi Ân lười biếng đáp.
Hoắc Vi Vũ thực sự bóp cổ y, mất bình tĩnh nói: "Là do anh chuốc thuốc tôi trước, sao anh có thể tồi tệ như thế chứ? Anh có biết nếu như thế, tôi và Cố Hạo Đình hoàn toàn không thể tiếp tục ở bên nhau nữa không?!"