Hoắc Vi Vũ nhét đầy một mồm bánh mì, phồng mang trợn má nhai thịt hun khói, mắt nhìn chòng chọc vào y.
Tô Bồi Ân cũng cắn một miếng bánh mì như có điều suy nghĩ.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Hoắc Vi Vũ nuốt hết trong miệng, lại đi rót một cốc sữa khác, mang thêm một đĩa thịt hun khói về, ném cạch xuống bàn. Cô ngồi xuống, chân phải vắt lên đầu gối chân trái, lại còn rung đùi, không khác gì một đứa nhà quê giở trò thô bỉ.
Tô Bồi Ân dùng sữa súc miệng: "Cô ăn hết nhiều thế sao?"
"Buffet đấy, không biết à? Được ăn thỏa thích thì đương nhiên phải ăn nhiều vào, anh cũng ăn thêm đi, đừng lãng phí." Hoắc Vi Vũ cố ý nói to.
Tô Bồi Ân: "..."
Những vị khách khác đều nhìn sang bên này với ánh mắt quái dị.
Tô Bồi Ân cảm thấy bẽ mặt, liền hắng giọng, bê khay đứng lên: "Đừng nói cô quen tôi."
Hoắc Vi Vũ nhìn y bỏ đi, nhếch khóe miệng đầy châm chọc, sau đó thả chân xuống, cúi đầu ung dung xơi bữa sáng của mình.