Cô cảm thấy ba thật đáng thương, yêu một người phụ nữ không yêu ông, cuối cùng bị người phụ nữ ấy vứt bỏ, làm tổn thương.
Mà Cố Hạo Đình...
Trước kia cô không xứng với hắn, bây giờ lại càng không, cô không muốn hắn trở thành một kẻ đáng thương.
Hoắc Vi Vũ bịt chặt miệng, không để mình phát ra tiếng khóc.
"Tiểu Vũ, còn đó không?" Cố Hạo Đình thấy cô mãi không trả lời liền lo lắng hỏi.
Hoắc Vi Vũ sợ giọng nói nghẹn ngào sẽ bán đứng tâm trạng của mình, bèn vội vàng cúp điện thoại.
Cô lau nước mắt, hít thở sâu mấy cái, sau khi điều chỉnh xong tâm trạng mới gọi điện thoại lại cho Cố Hạo Đình.
"Xin lỗi, vừa rồi điện thoại mất tín hiệu, anh nói gì vậy?" Hoắc Vi Vũ khẽ hỏi.
"Em đang ở đâu? Sao lại không có tín hiệu?" Cố Hạo Đình nghi ngờ hỏi, hắn nghe ra cô có gì không ổn.
"Ở trong khách sạn, không biết vì sao, chắc là điện thoại của em có vấn đề, muốn gọi video không?" Hoắc Vi Vũ hỏi.