Chẳng biết qua bao lâu. Hoắc Vi Vũ chưa ngủ được mấy thì đã nghe thấy chuông điện thoại của Cố Hạo Đình vang lên tít tít.
Cố Hạo Đình cảnh giác, sợ đánh thức cô nên vùng dậy tắt âm báo thức đi ngay. Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, chau mày hỏi: "Anh ngủ có thế thôi à? Còn chưa được một tiếng mà."
Cố Hạo Đình cảm nhận được sự quan tâm lơ đãng thể hiện nơi cô, tâm trạng trở nên cực kì tốt, khóe miệng cũng hơi nhếch lên.
"Hôm nay có một cuộc diễn tập rất quan trọng với tôi nên mấy ngày nay phải vất vả một chút. Qua mấy hôm nữa là tốt rồi." Cố Hạo Đình kiên nhẫn giải thích.
"Ồ." Hoắc Vi Vũ lật mình, đưa lưng về phía hắn, gẩy nhẹ đóa hoa xanh trên ga trải giường như tỏ vẻ dỗi hờn.
Cố Hạo Đình nhìn cô mà trong lòng mềm nhũn. Hắn cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn.