Hoắc Vi Vũ che bờ môi nhói đau, mở to đôi mắt ngập nước nhìn hắn, ánh nhìn tức tối xen lẫn giận hờn.
"Tư lệnh đúc từ sắt, vị hôn thê như nước chảy hoài, anh biết kiếp sau phải tìm ai sao?" Hoắc Vi Vũ châm chọc.
Cố Hạo Đình nhìn cô đầy thâm ý: "Cô chảy nước à?"
Hoắc Vi Vũ: "..."
"Tôi chảy máu!" Cô xẵng giọng.
"Thế mà còn không ngoan ngoãn chút đi." Cố Hạo Đình nghiêm nghị nói.
Hoắc Vi Vũ ngậm miệng.
Cố Hạo Đình bế cô vào ghế sau rồi ra lệnh cho cấp dưới: "Lấy cồn i ốt, tăm bông và bột lô hội."
Cậu lính nhanh chóng lấy đồ trong tủ ra rồi lễ phép đưa cho hắn.
Cố Hạo Đình ngồi bên Hoắc Vi Vũ, nắm lấy bàn tay bị thương của cô rồi dùng tăm bông thấm cồn i ốt rửa vết thương cho cô.
Cồn i ốt chạm vào vết thương mang đến cơn đau bỏng rát. Hoắc Vi Vũ rụt tay lại theo bản năng, lông mày cau chặt lại.
Cố Hạo Đình nhìn cô bằng ánh mắt thoáng vẻ thương tiếc, sau đó cúi đầu thổi khẽ lên bàn tay trong tay mình.