Tô Bồi Ân nhìn ảnh chụp với vẻ nghi ngờ. Không ngờ dì Thanh lại là mẹ ruột của Hoắc Vi Vũ.
Thế nhưng Duật Nghị là con trai của dì Thanh. Chắc hẳn Duật Cẩn phải biết đến sự tồn tại của Hoắc Vi Vũ mới đúng.
Thế mà ông ta còn muốn Hoắc Vi Vũ lấy Duật Nghị? Cách giải thích duy nhất là Hoắc Vi Vũ không phải là con ruột của dì Thanh. Vậy thì cô ấy do ai sinh ra?
…
Hoắc Vi Vũ nằm trên giường, nhắm mắt lại. Cô không nên nghĩ, không nên đau lòng. Người đàn bà kia đã không cần cô, thì việc gì cô phải đau lòng cơ chứ? Cô phải sống cho thật tốt, phải sống tốt đến mức khiến tất cả mọi người ghen tị.
Nửa đêm, khi Hoắc Vi Vũ đang mơ màng thì thấy có người nằm xuống bên mình. Cô mở choàng mắt ra.
Đêm nay có trăng. Ánh trăng trong trẻo sáng ngời rọi vào từ khung cửa sổ. Đèn không bật, nhưng cô vẫn thấy lờ mờ dáng vẻ của Cố Hạo Đình.
"Sao anh lại về đây?" Hoắc Vi Vũ lẩm bẩm hỏi.