Nửa tiếng sau, Hoắc Vi Vũ quấn chăn quanh mình, khoanh chân ngồi trên giường, ngẩn người nhìn về phía phòng tắm.
Cố Hạo Đình tắm xong, lúc bước ra đã mặc quân phục chỉnh tề.
Bộ trang phục biểu trưng cho mặt trời và hy vọng khoác trên mình hắn oai phong lẫm liệt, cương trực công chính, làm toát lên tư thế hiên ngang, đẹp đẽ đến mức khiến người ta chỉ hận không thể quỳ rạp dưới chân hắn. Từng cử chỉ của hắn thể hiện sự quý phái và phong thái tu dưỡng từ thuở nhỏ, nhưng lại tinh tế đến mức kẻ khác chỉ có thể ngước nhìn.
Ai mà ngờ…Ban nãy khi làm việc đó với cô, người đàn ông này lại nói không biết bao nhiêu là lời thô tục, khiến bây giờ cô nhớ lại vẫn còn đỏ ửng mặt mày, lòng dạ rối bời.
Cố Hạo Đình nhìn về phía cô. Đối diện với ánh mắt ấy, cô ngượng ngùng nhìn đi nơi khác
Cố Hạo Đình thư thái cả thể xác lẫn tinh thần, bước lại bên cô, nâng cằm cô lên, dùng ngón cái ve vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.