Cô dám xem tiếp mới là lạ.
"Tôi… tôi say rượu mới thành ra như thế." Hoắc Vi Vũ ngượng ngùng nói.
"Tôi có nói gì em đâu." Cố Hạo Đình bình tĩnh ăn cơm, không thèm để ý.
Hoắc Vi Vũ chọc cơm trong bát. Đúng vậy, hắn đã nói gì đâu, cô để bụng như thế làm gì? Thế là cô tiếp tục ăn cơm.
Cố Hạo Đình nhếch miệng cười: "Tôi cảm thấy em của buổi chiều rất đáng yêu."
"Phụt." Hoắc Vi Vũ bị sặc, ho khù khụ không ngừng.
Cố Hạo Đình đưa cốc nước cho cô: "Ăn từ từ thôi, có ai tranh của em đâu."
Hoắc Vi Vũ không muốn bị sặc chết, bèn nhận cốc nước uống ừng ực rồi cau mày nhìn hắn.
Vậy mà hắn lại mỉm cười. Cố Hạo Đình khi cười rạng rỡ mà thanh nhã, điên đảo chúng sinh, mê hoặc không biết bao nhiêu đàn bà con gái.
"Cười gì mà cười, khoe răng trắng hả? Tôi bị sặc mà anh còn cười." Hoắc Vi Vũ kêu ca một câu rồi đặt cốc nước xuống bàn.
Cố Hạo Đình lấy khăn giấy lau miệng cho cô: "Sao không xem tiếp? Ngượng hả?"