"Ừm." Cố Hạo Đình đáp lời rồi vào phòng, thấp giọng dặn: "Chuẩn bị cơm cho tôi."
"Vâng." Lý Tuệ Trân đi ra ngoài chuẩn bị.
Hoắc Vi Vũ nghe thấy giọng nói của Cố Hạo Đình. Cô cắn đũa, quay đầu lại, chột dạ đánh giá sắc mặt của hắn, nhưng nhìn mãi mà chẳng hiểu trong đôi mắt thâm thúy kia đang ẩn chứa suy nghĩ gì.
Hắn đến trước mặt cô, kéo ghế phía đối diện rồi ngồi xuống, nhìn cô đăm đăm. Ở khoảng cách gần như thế này, cô nhìn thấy vô số dấu đỏ trên cổ hắn, có cả vết cắn nữa…
Hai má cô đỏ bừng như ráng chiều. Chẳng lẽ… tất cả đều là tác phẩm của cô sao? Hắn ra ngoài mà không biết đường che vào à? Thế thì cấp dưới của hắn đều biết hết cả rồi còn gì nữa?
Hoắc Vi Vũ gắp miếng sườn trong bát, nhét vào miệng rồi hỏi như lơ đãng: "Tôi uống say, không nói linh tinh gì chứ?"
"Em nghĩ sao?" Cố Hạo Đình hỏi lại, rồi nhìn cô bằng ánh mắt đầy bí hiểm.
Hoắc Vi Vũ thầm giật mình. Chắc chắn là cô đã nói linh tinh gì rồi.