Khi Hoắc Vi Vũ từ thủ đô về đến nhà đã là mười giờ tối. Cô vừa mở cửa đã thấy Cố Hạo Đình ngồi trên sofa. Điếu thuốc lá giữa hai ngón tay hắn tỏa ra làn khói mờ bao trùm lên khuôn mặt điên đảo chúng sinh ấy.
Thấy hắn, Hoắc Vi Vũ hơi khựng lại.
Hắn đứng dậy. Cô lùi về phía sau một bước theo bản năng.
Trong mắt Cố Hạo Đình thoáng vẻ tổn thương. Hắn đi về phía Hoắc Vi Vũ, nâng cằm cô lên rồi nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực.
Cô không nói gì, lẳng lặng nhìn hắn, sóng biếc chảy xuôi trong đôi mắt tỉnh táo trong veo. Quyền chủ động và quyền quyết định đều nằm trong tay người đàn ông này. Hắn nói hợp đồng có thời hạn năm mươi năm thì chính là năm mươi năm. Hắn nói một năm sau hợp đồng có hiệu lực thì một năm sau sẽ có hiệu lực. Mà hắn muốn gạt bỏ quyết định của mình thì cũng sẽ gạt bỏ chỉ trong nháy mắt. Đứng trước hắn, cô không có quyền phản đối, thậm chí đến giãy giụa cũng là dư thừa.