Hoắc Vi Vũ lên xe Ngụy Ngạn Khang, lạnh nhạt nói: "Đi ra ga tàu, tôi muốn về."
"Hai người nói chuyện nhanh như vậy sao? Bà ấy là mẹ em phải không?" Ngụy Ngạn Khang kinh ngạc hỏi.
"Không phải." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói: "Mẹ tôi đã mất từ lâu rồi."
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, quay mặt sang hướng khác, quay lưng về phía Ngụy Ngạn Khang. Những giọt lệ nóng hổi hoen đầy trong đôi mắt. Loại người như cô, có lẽ sẽ phải sống cô độc hết quãng đời còn lại.
Thực ra cô vẫn luôn không hiểu. Cô tùy hứng, nóng tính, nhưng chưa từng làm chuyện gì xấu xa, đối xử với mọi người cũng chân thành, thẳng thắn, không bắt nạt kẻ yếu, càng không gây chuyện thị phi… Nhưng vì sao những người cô yêu thương đều lần lượt vứt bỏ cô, đến cả mẹ cô cũng không ngoại lệ?
Rốt cuộc cô làm sai ở đâu? Rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào?
Ngụy Ngạn Khang nhìn bờ vai hơi run rẩy của cô gái trước mặt, ánh mắt sâu thẳm hơn.