Thường Yến nghĩ tới nghĩ lui, cứ chờ mãi ở bên cạnh thang máy.
Hoắc Vi Vũ ăn xong thì vào thang máy trước.
"Chị Vi Vũ." Thường Yến khe khẽ gọi, nở nụ cười ngọt ngào.
Hoắc Vi Vũ liếc ánh mắt lạnh nhạt nhìn Thường Yến.
"Trùng hợp quá, không ngờ chị em mình lại gặp nhau ở đây. Vừa khéo em là nhân viên phục vụ nhà hàng này. Chị Vi Vũ, em nhớ chị lắm." Thường Yến nói với bộ dạng nũng nịu đáng yêu.
"Có chuyện gì à?" Hoắc Vi Vũ lạnh giọng hỏi lại.
"Em biết em sai rồi, em không nên nhất thời bị ma xui quỷ khiến, em nhiều lần nằm mơ thấy chị, mơ thấy cảnh chúng ta cùng nhau ăn cơm dạo phố. Em rất nhớ các anh, chị có thể đưa em về nhà được không?" Thường Yến khẩn cầu.
"Chân mọc trên người cô, cô cũng đâu còn nhỏ nữa. Tôi không phải là người giám hộ của cô." Hoắc Vi Vũ vô tình đáp lại.