Cố Hạo Đình giữ lấy thắt lưng cô, tăng thêm lực, nghiến chặt răng.
Cô dùng tiền bạc để định giá mình, chẳng khác nào cắt đứt mọi thứ và quan hệ tình cảm với hắn. Hắn không muốn như thế.
Hoắc Vi Vũ nhìn có vẻ quyến rũ, nhưng lại xa lạ hơn trước rất nhiều. Sự lạnh lùng đó giống như đã không còn trái tim nữa.
Hắn không nhận ra cô là Hoắc Vi Vũ dạt dào tình cảm kia nữa. Rốt cuộc cô đã hoàn toàn lạnh lùng, vô tình.
Yết hầu Cố Hạo Đình lên xuống, nhưng hắn im lặng. Sự im lặng đó khiến cô cảm thấy lạnh.
"Không muốn thì thôi." Hoắc Vi Vũ đứng lên.
Cố Hạo Đình giữ tay cô lại, kéo cô vào trong ngực mình, hai tay ôm thật chặt người trong lòng, lưu luyến cọ gò má lên.
Thôi, cứ mặc cô muốn thế nào cũng được, miễn là không rời xa hắn. Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, đến khi hắn chết.
"Tôi là của em hết, không phải tôi có cần em hay không, mà là em không cần tôi." Cố Hạo Đình bất đắc dĩ nói.