Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, rèm mi dày đổ bóng xuống mí mắt.
Thấy cô lạnh lùng như vậy, Vương Đông đấm một đấm lên cửa xe: "Hoắc Vi Vũ, cô không có trái tim."
Lông mi của Hoắc Vi Vũ hơi rung động, cô từ từ mở mắt ra, nơi ấy loang loáng ánh lệ nhưng đáy mắt nhanh chóng sáng tỏ trở lại: "Hoắc Vi Vũ có trái tim đã chết ở Linh Đô rồi."
Xe đi vào quân khu. Hoắc Vi Vũ đi cùng Vương Đông, đến phòng của Cố Hạo Đình.
Nhan Diệc Hàm đang trông nom ở đó. Anh ta nhìn Cố Hạo Đình với ánh mắt đầy âu lo, đôi mày nhíu chặt.
Trên tay Cố Hạo Đình cắm kim truyền dịch, trán chườm túi thuốc, vậy mà vẫn chìm vào hôn mê. Người kiên cường như hắn, vững chãi như hắn, anh hùng như hắn… cũng sẽ gục ngã bởi một cơn bệnh dữ.
Hoắc Vi Vũ đứng trước giường nhìn người đàn ông đang nằm đó, lạnh nhạt hỏi: "Anh ấy không sao chứ?"