"Ha." Hoắc Vi Vũ bật cười, ánh mắt lạnh lẽo như băng, giọng nói trầm thấp nhưng lại vô cùng quyết tuyệt: "Hoắc Vi Vũ đã chết ở Linh Đô rồi."
Cố Hạo Đình hơi sững ra, lửa giận trong đáy mắt tắt ngấm, nhường chỗ cho ánh mắt sâu thẳm mà ảm đạm.
Hoắc Vi Vũ cúp máy.
Cố Hạo Đình vẫn đứng ngây ra đó.
"Tư lệnh, Tư lệnh, Tư lệnh." Trung tá Thượng gọi ba tiếng liền.
Cố Hạo Đình hoàn hồn.
"Họ còn đang chờ ngài họp kìa." Trung tá Thượng nhắc nhở.
"Tìm người đã âm thầm giúp chúng ta, cuối tuần diễn tập quân sự. Tôi có việc, tan họp trước đi." Nói đoạn, Cố Hạo Đình đi thẳng ra khỏi phòng, xác định vị trí của Hoắc Vi Vũ trên điện thoại rồi lái xe đi.
Vương Đông lo lắng nhìn theo bóng xe của Cố Hạo Đình biến mất, hỏi Trung tá Thượng: "Anh có nhận ra không? Hoắc Vi Vũ chính là trái tim của Tư lệnh. Không có cô ấy thì Tư lệnh như người đã chết vậy. Về sau nói chuyện phải chú ý vào."