Tiểu Ba nhìn Hoắc Vi Vũ rồi lại nhìn Tô Bồi Ân, cắn móng tay suy nghĩ. Cô có linh cảm… là giám đốc Tô thích chị Hoắc rồi.
Ha ha ha, may mà cô quyết một lòng ôm chặt đùi của chị Hoắc, trung thành tận tâm, chưa từng làm phản.
"Hai người cứ bàn chuyện đi nhé, em ra ngoài mua hoa quả đây." Tiểu Ba vui vẻ ra ngoài và đóng cửa lại giúp họ.
"Không cần, tôi chỉ cần phần mà tôi đáng có thôi. Nhà tư bản xì tiền ra bao giờ chả đòi gấp mấy lần lợi nhuận." Hoắc Vi Vũ rất tỉnh táo.
Tô Bồi Ân nhìn Hoắc Vi Vũ bằng ánh mắt tán thưởng, mỉm cười: "Càng ngày tôi càng thích cô rồi đấy."
"Được anh thích chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Gửi tiền vào tài khoản của tôi là được. Tôi có việc, đi trước đây, cảm ơn giám đốc Tô." Hoắc Vi Vũ lấy túi của mình rồi mở cửa ra.
Tiểu Ba vẫn đang ở bên ngoài, thấy Hoắc Vi Vũ ra nhanh như vậy thì gượng cười với vẻ xấu hổ rồi gọi: "Chị Hoắc!"
"Đi thôi." Hoắc Vi Vũ lấy điện thoại ra, nó đã hết pin và tắt máy từ lâu.