Hoắc Vi Vũ chau mày. Cô cảm thấy giọng điệu của gã này thật quen thuộc, rất giống với Tô Bồi Ân… Nhưng hắn lại cao hơn Tô Bồi Ân rất nhiều, hình thể cũng cường tráng hơn.
"Tôi không nghĩ là anh thích tôi. Anh đưa tôi vào phòng này làm gì?" Hoắc Vi Vũ hỏi rất tỉnh táo, rồi buông bàn tay đang cầm mặt nạ của hắn ra. Tức là cô không muốn chết, cũng chẳng muốn làm người đàn bà của hắn.
Giang Hạo Trần mỉm cười như hiểu ra gì đó: "Chẳng phải cô nói tôi cố ý tiết lộ tin tức cho cô sao? Nếu đã cố ý tiết lộ tin tức thì đương nhiên là để cô truyền tin đi rồi."
"Anh có ý gì?" Hoắc Vi Vũ cảm thấy khó hiểu.
Giang Hạo Trần mở nắp bút ra, cầm tay Hoắc Vi Vũ rồi viết một dãy số vào lòng bàn tay cô.
Đầu bút chuyển động làm lòng bàn tay ngưa ngứa. Hoắc Vi Vũ muốn rút tay ra mấy lần, nhưng anh ta nắm quá chặt làm cô chẳng thể rút ra.