"Không." Hoắc Vi Vũ đáp thẳng.
"Thế con của chúng ta thì sao?" Cố Hạo Đình nhíu mày, nhìn cô bằng cặp mắt sáng quắc.
"Chết rồi." Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nói, đôi mắt trông vẻ điềm tĩnh đến rợn người.
Tim Cố Hạo Đình như hẫng mất một nhịp. Hắn còn chưa kịp cảm nhận sự tồn tại của nó thì đứa trẻ đó đã đi mất rồi. Hắn luôn muốn có một đứa con với cô, vậy mà…
"Đáng lẽ em nên nói cho tôi biết." Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
"Không có gì là đáng lẽ với không đáng lẽ ở đây cả. Nói cho anh biết thì có thay đổi được gì không? Nếu đã không thể, thế nên chẳng việc gì phải rước thêm phiền phức vào người." Hoắc Vi Vũ nói đầy lý trí.
Cố Hạo Đình im lặng. Quả thực trong hoàn cảnh đó, dù có biết cô mang thai, hắn cũng không thể làm gì ngoài việc càng thêm phiền muộn. Có lẽ Hoắc Vi Vũ còn hiểu hắn hơn những gì hắn nghĩ.
"Sau này chúng ta vẫn có thể có con." Cố Hạo Đình dịu giọng an ủi.