Tim Vương Đông như thắt lại. Thì ra đứa bé đó không còn nữa. Chẳng trách trông Hoắc Vi Vũ lại cực đoan như thể trải qua nỗi đau tột cùng thế này.
"Chuyện này… Tư lệnh sẽ không trách cô đâu. Nếu không có cô, chúng tôi đã bị lũ người kia giết hết rồi." Vương Đông an ủi.
Hoắc Vi Vũ liếc anh ta, cười nhếch mép: "Đứa bé đó không phải con của Cố Hạo Đình." Mà là của một mình cô.
Vương Đông sửng sốt: "Không lẽ là của cậu Duật Nghị?"
"Anh cũng hóng hớt phết nhỉ. Đằng nào cũng phải đi thì đi nhanh lên, tôi còn phải làm việc khác." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, dứt khoát bước thẳng lên xe, nhìn ra cửa sổ.
Vương Đông ngồi ghế lái phụ, quan sát cô qua gương chiếu hậu.
Trông cô bình tĩnh đến lạ, rõ ràng còn sống nhưng lại có cảm giác như đã chết khiến người ta giận sôi người. Anh ta thật sự lo rằng Tư lệnh sẽ lại bị tổn thương lần nữa.
"Hoắc Vi Vũ… lát nữa gặp Tư lệnh, cô đừng như bây giờ được không?" Vương Đông khẩn cầu.