Hoắc Vi Vũ cười khẽ: "Không phải anh ta muốn là tôi phải tới gặp. Xin lỗi, bây giờ tôi còn bận việc khác."
Vương Đông cảm thấy Hoắc Vi Vũ trở nên thật xa lạ, cứ như cách nhau muôn trùng núi sông.
"Tư lệnh rất lo cho cô. Ngài ấy không biết người lái chiếc xe đó là cô, nếu không chắc chắn sẽ không để cô đi." Vương Đông giải thích.
Hoắc Vi Vũ nhếch môi cười khẩy, vừa lạnh lùng vừa đẹp vô cùng: "Anh ta ngự ở trên cao, ra lệnh quen rồi. Còn tôi không phải quân nhân mà chỉ là một người dân thường. Nếu đã bước trên hai con đường khác nhau thì tốt nhất là không liên can gì đến nhau nữa."
Dứt lời, Hoắc Vi Vũ bước sang một bên chuẩn bị đi vòng qua họ.
Vương Đông vội vàng ngăn cô lại, nhíu mày, bắt đầu lo lắng cho Tư lệnh. "Xin lỗi cô. Chúng tôi là quân nhân, Tư lệnh nói muốn gặp cô nên chúng tôi nhất định phải đưa cô đi. Mong rằng cô có thể bình tĩnh nói chuyện với Tư lệnh."