Cố Hạo Đình đẩy Tô Bồi Ân ra với lực rất mạnh.
Tô Bồi Ân va vào khoang, đau đến nỗi xương cốt như rã ra. Nhưng may mắn là y vẫn không buông tay Cố Hạo Đình, nên hắn cũng bị kéo ngã vào bên trong máy bay.
Hắn hất tay Tô Bồi Ân ra, lại lao ra cửa khoang lần nữa.
"Anh không muốn biết câu cuối cùng cô ấy nói là gì sao?" Tô Bồi Ân quát lên.
Cố Hạo Đình lạnh lùng nhìn y, thốt ra một chữ gãy gọn, sắc bén: "Nói!"
"Cô ấy nói rằng: 'Tô Bồi Ân, tôi không thích cầu xin người khác, nhưng bây giờ tôi xin anh hãy đưa Cố Hạo Đình rời khỏi đây, bảo đảm an toàn cho anh ấy. Tôi chỉ là một người dân thường, chết chẳng có gì đáng tiếc. Nhưng anh ấy còn rất nhiều việc phải làm, gánh trên vai rất nhiều sứ mệnh.' Bây giờ anh chết thế này liệu có xứng với sự hy sinh của cô ấy không?" Tô Bồi Ân đứng dậy nói.
Cố Hạo Đình giữ nguyên bản mặt vô cảm, mắt không có lấy một gợn sóng cảm xúc, tỏ rõ quyết tâm của hắn.