Sống lưng Cố Hạo Đình cứng đờ, một dòng điện chạy thẳng lên dọc theo xương sống.
Hoắc Vi Vũ còn chưa chạm tới thì hắn đã nắm chặt lấy cổ chân cô. Chân cô thì lạnh mà tay hắn lại cực kì ấm áp. Dù cổ chân bị hắn nắm chặt trong tay nhưng Hoắc Vi Vũ vẫn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cô nhìn Cố Hạo Đình, nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của người đàn ông ấy.
Trông hắn thế kia là đang nổi giận phải không? Hắn nghĩ là cô không biết giận ư?
Hoắc Vi Vũ nén cơn giận đang trào dâng nơi đáy lòng, cắn chiếc thìa trong miệng, cằm hơi hất lên, đôi mắt tràn ngập vẻ ma mị như yêu tinh, khóe miệng hơi nhếch đượm vẻ đẹp đẽ và mê hoặc.
Đây chính là lời mời gọi trắng trợn nhất từ phái nữ.
Cố Hạo Đình chau mày, nét mặt hơi khác thường. Sau đó hắn dời mắt đi, buông mắt cá chân của Hoắc Vi Vũ ra, đứng dậy đi rót nước.