Hoắc Vi Vũ nhìn vào bên trong nhà hàng theo bản năng. Cố Hạo Đình và Dennis Sophie đang ngồi ở bàn chính giữa. Hoa tươi, sâm panh, trai tài, gái sắc, tất cả tạo nên một cảnh tượng đẹp đẽ và hài hòa.
Tất cả sự chu đáo và yêu thương của người đàn ông kia đã dành cho người khác. Có lẽ cô thực sự nên buông bỏ. Buông bỏ hắn cũng chính là giải thoát cho bản thân mình. Mặc dù sẽ đau đớn nhưng đau đớn rồi sẽ qua đi, đúng không?
"Chúng ta đổi chỗ khác ăn đi, tôi mời." Hoắc Vi Vũ nói, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.
Tô Bồi Ân liếc nhìn cô: "Muốn vào không? Tôi có thể nghĩ cách."
Hoắc Vi Vũ lắc đầu: "Không, chúng ta không nhất thiết phải ăn đặc sản vào hôm nay mà. Đi dạo phố đi, thấy tiệm nào vào tiệm đó, tôi mời."
Nói xong, Hoắc Vi Vũ quay người đi luôn. Cô không nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Cố Hạo Đình khi nhìn mình qua khung cửa sổ.