Đốm lửa nhỏ trong lòng Hoắc Vi Vũ nhanh chóng bốc lên ngùn ngụt: "Giáo dục là gì chứ?"
"Là tích lũy tri thức và cách làm người, tôn trọng người lớn hơn mình, nói chuyện giữ kẽ, không châm chọc, không khiêu khích, không nghĩ xấu cho người khác." Nạp Lan Tĩnh Doanh cố gắng kìm nén cơn giận, nhẹ nhàng giảng giải.
Hoắc Vi Vũ cười lạnh một tiếng, trong mắt càng thêm trào phúng: "Là không tự cho mình là thanh cao, không hứa hẹn mù quáng, không dễ dàng cầu xin người khác, không áp đặt người khác, không chế nhạo người khác, không bắt nạt người khác, không nói năng bừa bãi. Mẹ của cặn bã à, bà làm được mấy điều rồi? Con trai bà làm được mấy điều rồi? Nếu còn chưa dạy được con mình thì lấy quyền gì bảo ban con gái nhà người khác!"
Nạp Lan Tĩnh Doanh đứng hình vài giây, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: "Miệng cô dẻo thật, chẳng trách quay A Khang như chong chóng."