"Cô khóc suốt nửa tiếng đồng hồ rồi, xong chưa?" Tô Bồi Ân không nhịn được mà hỏi.
Hoắc Vi Vũ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tô Bồi Ân, không ngờ là y vẫn còn ở đây. Lúc này cô nước mắt nước mũi tèm lem trên khuôn mặt, đôi mắt đỏ au, sưng húp.
Tô Bồi Ân im lặng chốc lát mới cất lời.
"Tự chà đạp mình thê thảm đến thế là cùng. Không ngờ Hoắc Vi Vũ cô lại là loại người như vậy, phải sạch sẽ tinh tươm vào chứ? Có phải trẻ ranh ba tuổi đâu mà lại đi đau lòng vì một gã đàn ông đến mức này?" Tô Bồi Ân quở trách đôi câu, sau đó lấy khăn giấy ra, lau nước mũi của cô với vẻ đầy ghét bỏ.
Hoắc Vi Vũ: "…"
Y chạm nhẹ mũi cô: "Xì ra."
Hoắc Vi Vũ thấy tên này cố ý ở lại xem trò hề của mình nửa tiếng đồng hồ, đã thế xem xong lại còn trách cứ, lửa giận trong đầu cô cứ thế bốc lên ngùn ngụt. Cô xì mạnh một cái, nước mũi ra cả đống, tràn cả ra ngoài tờ khăn giấy.
Tô Bồi Ân nhìn lòng bàn tay của mình, cau mày tỏ vẻ khó chịu, sau đó lại nhìn Hoắc Vi Vũ.