Hoắc Vi Vũ cụp mắt xuống. Chỉ nhìn thấy hai người kia đứng bên nhau thôi là cô đã đau lòng đến mức không thở nổi. Ghen ghét, đố kị, tiếc hận, phiền muộn, trống vắng, không cam lòng… nhưng bất lực đan xen. Tiếp xúc ư? Cô không cần.
Hoắc Vi Vũ xoay người, quay lưng về phía Tô Bồi Ân rồi chợp mắt một chút.
Hai giờ chiều, máy bay hạ cánh xuống Linh Đô. Lúc ra khỏi sân bay, Hoắc Vi Vũ cố ý đi rất nhanh để kéo giãn khoảng cách với Tô Bồi Ân.
Ra đến bên ngoài, chào đón cô là bầu trời xanh trong và ánh nắng chói chang tươi sáng. Hoắc Vi Vũ hít sâu một hơi, bầu không khí thật trong lành.
Đây là mảnh đất thánh khiết sạch sẽ gần với Thiên Đường, rời xa chốn thị thành ồn ào náo nhiệt và sự ô nhiễm của công nghiệp. Quả nhiên, vừa mới đến mà tâm trạng đã thư thái hơn hẳn.
Cô xách hành lý của mình đi đến khu vực chờ xe. Vừa mới rẽ qua góc quanh đã thấy một khoảng đất bị mười hai binh sĩ có vẻ mặt lạnh lùng cách ly ra.