Hoắc Vi Vũ nhìn mãi đến khi tầm mắt tối sầm, ngã lăn ra mặt đường lạnh lẽo, hôn mê bất tỉnh.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi cô tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy trước mặt là trần nhà trắng xóa.
Trong đầu hiện lên hình ảnh Cố Hạo Đình, trái tim lại bắt đầu nhói đau, đau vô cùng, tới mức không muốn tỉnh lại. Dòng nước mắt ấm nóng lăn dài trên má rồi thấm vào hai bên tóc mai. Cô đờ đẫn nằm đó, không hề động đậy, hệt như một bức tượng.
"Em gái à, em có một mình thôi sao?" Một người phụ nữ trung niên ở bên cạnh nhiệt tình thăm hỏi.
Đôi mắt Hoắc Vi Vũ khẽ chớp. Phải rồi, cô chỉ có một mình, dù có nằm trên giường bệnh cũng lẻ loi cô độc.