Cô bảo rằng không muốn dựa dẫm vào hắn, nhưng lần nào cũng là hắn giúp cô giải quyết khó khăn. Cô bảo rằng muốn kề vai chiến đấu với hắn, nhưng lần nào cũng được hắn bảo vệ.
Hắn đã cho cô một khung trời bình yên. Cô cũng muốn bảo vệ hắn, giúp hắn giải quyết khó khăn. Nhưng cô không đủ năng lực, nên lần nào cũng chỉ toàn gây thêm rắc rối cho hắn.
Lý tưởng và thực tiễn luôn xa vời như thế. Cô cứ luôn đặt cược vào từng lần hành động, nhưng hết lần này đến lần khác bị số phận tát cho tỉnh người.
"Anh sống, em sống. Anh chết, em theo. Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà, không đi đâu cả, chỉ làm cô dâu của mình anh. Em cũng sẽ rèn luyện thân thể thật tốt, chuẩn bị sinh con cho chúng ta." Hoắc Vi Vũ hứa hẹn.
Cố Hạo Đình mỉm cười: "Được. Ở đây có thiết bị chặn tín hiệu di động. Nếu em muốn gọi điện thoại thì ra khỏi cửa đi chừng một trăm mét là được, người của tôi sẽ bảo vệ em."
"Vâng." Hoắc Vi Vũ gật đầu.