Điện thoại của Cố Hạo Đình vang lên âm báo tin nhắn.
"Thưa Tư lệnh, máy bay và xe tăng đã sẵn sàng vào vị trí. Chỉ cần ngài ra lệnh, chúng tôi sẽ xông vào. Chúng tôi ủng hộ Tư lệnh làm vương, thề sống chết trung thành với Tư lệnh. Duật Cẩn là loại tiểu nhân thâm hiểm, phản thôi!"
Cố Hạo Đình liếc ánh mắt sắc bén nhìn Hoắc Vi Vũ đang ở trên bục thẩm vấn. Ánh mắt hắn sâu thăm thẳm như biển rộng mênh mang. Đôi mắt ấy tĩnh lặng thản nhiên, nhưng lại che giấu sóng cuộn biển gầm, cuồng phong bão tố.
Cô nghĩ rằng hắn không biết cô cố ý bại lộ bản thân cho người ta bắt đi sao? Cô nghĩ rằng hắn không biết cô muốn gánh lấy hết thảy tội danh sao?
Đối với Cố Hạo Đình, để một người con gái, hơn nữa là người con gái mình yêu hy sinh vì mình, chính là một điều sỉ nhục.
Mãi đến tận bây giờ, cô vẫn không tin hắn có thể rút lui an toàn. Cô cũng không tin hắn có thể đảm bảo an toàn cho bản thân cô. Chẳng phải điều quan trọng nhất của tình yêu chính là niềm tin ư?