Đau quá.
Toàn thân đều đau, cứ như xương cốt đều gãy nát. Làn da cũng cảm nhận được cơn đau đớn bỏng rát.
Rốt cuộc cô còn sống hay đã chết? Hay đang chịu hình phạt dưới mười tám tầng địa ngục?
Hoắc Vi Vũ mở bừng mắt, xung quanh tối mù, cô không nhìn thấy gì hết. Cô vẫn đang ở trong không gian tối tăm hay hai mắt đã mù rồi? Không biết bây giờ Cố Hạo Đình thế nào, có rút lui an toàn không.
Hoắc Vi Vũ ngồi dậy, đau đến nỗi hít một hơi thật sâu, bật ra tiếng rên.
"Đừng lên tiếng." Cố Hạo Đình nói nhỏ.
Hoắc Vi Vũ nghe thấy tiếng Cố Hạo Đình thì giật thót. Bản thân cô chết rồi cũng không khóc, vậy mà khi nghĩ đến chuyện Cố Hạo Đình chết rồi, nước mắt cô lại rơi như mưa.
Cô nhìn về phía phát ra tiếng nói, tuy không nhìn thấy gì vẫn khẽ hỏi: "Anh… cũng chết rồi sao?"
Tới lúc nói ra câu này, cô mới phát hiện giọng mình đã nghẹn ngào tới nỗi gần như không cất thành tiếng.