"Bíp bíp bíp." Ngô Việt mất kiên nhẫn bấm còi inh ỏi.
Vương Đông cũng lo Tư lệnh phát hiện ra Hoắc Vi Vũ. Với tính tình kiêu ngạo của ngài ấy, chắc chắn ngài ấy sẽ không nhận sự giúp đỡ của con gái.
"Đại ca, mau lên xe thôi, lão Thượng sắp không cầm cự được rồi." Vương Đông nhanh trí thò đầu ra ngoài cửa sổ hô lên.
Cố Hạo Đình nhìn Vương Đông bằng ánh mắt sắc bén, ra lệnh: "Mọi người đi trước đi, phải bảo đảm an toàn tính mạng cho Thượng."
"Nhưng…"
"Đi." Cố Hạo Đình đanh giọng thốt ra một chữ đầy uy nghiêm, ánh mắt vô cùng quyết đoán.
Vương Đông chỉ đành rụt đầu về.
Hoắc Vi Vũ thấy xe đã đi rồi mà Cố Hạo Đình vẫn ở lại, còn đang đi về phía mình thì lập tức hốt hoảng, cúi gằm mặt xuống đất.
Cô cảm nhận được một bóng đen phủ xuống đầu mình, còn loáng thoáng nghe được tiếng hít thở nặng nề của hắn. Tất cả làm cô càng không dám ngẩng đầu.