Hoắc Vi Vũ nhốt mình trong phòng suốt ba ngày, không hề để ý đến những chuyện xảy ra bên ngoài.
Cô không nói gì nhưng không có nghĩa là không đau. Mỗi lần nhớ đến Cố Hạo Đình, nước mắt lại rơi như mưa. Nhất là khi đêm về khuya, thế giới xung quanh tĩnh lặng, cô cứ nghĩ lung tung, càng nghĩ càng không thể dừng khóc.
Thứ Sáu, rốt cuộc cô cũng nhận được điện thoại của Lâm Thừa Ân.
"Có đang ở nhà không? Anh qua đón em, chúng ta khởi hành đi nước Z thôi." Lâm Thừa Ân nói.
"Ừ, em về bây giờ đây. Khoảng một tiếng nữa hẹn gặp ở cửa nhà em nhé." Hoắc Vi Vũ bình thản nói.
Cô xuống giường, vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, nhìn khuôn mặt tái xanh của mình mà giật mình. Cô tô son cho đỡ nhợt nhạt mới ra khỏi phòng vệ sinh.
"Hôm nay thời tiết tốt hơn mấy hôm trước nhiều rồi. Có muốn ra ngoài hóng gió không?" Duật Nghị vui vẻ mời cô đi chơi.