Duật Nghị nhảy từ trên giường xuống, chỉ ra cửa mà nói: "Cô xấu thế tôi không "nuốt" nổi. Ra khỏi phòng tôi ngay."
"Em không chịu đâu, anh cho em một cơ hội đi." Hoắc Thuần chạy đến chỗ Duật Nghị.
"Dừng ngay, tôi là anh rể tương lai của cô, cô dụ dỗ tôi sau lưng chị mình thế này mà được à? Tôi đã bảo là không muốn mà." Duật Nghị nhíu mày nói.
Hoắc Thuần khựng lại, nhìn bộ dạng tỉnh táo của Duật Nghị. Chẳng lẽ mẹ không thành công?
Vô lý, nếu thế thì ban nãy bà còn cười với ả làm gì?
"Anh… không sao chứ?" Hoắc Thuần hỏi với vẻ hoài nghi.
"Tôi không sao. Cô cút ngay cho tôi, cút càng xa càng tốt. Đúng là cái loại thấp kém vô học, Tiểu Vũ thật bất hạnh khi có loại em gái vô liêm sỉ như cô. Làm người ta phát tởm!" Duật Nghị nói không hề khách sáo, mở cửa đuổi người.
Hoắc Thuần tái mặt, vào phòng tắm mặc quần áo tử tế rồi ra ngoài.