Hoắc Vi Vũ không giãy giụa, cũng không phản kháng. Cô nhiệt tình đáp lại hắn, ngậm lấy đôi môi mềm, mơn trớn trong trìu mến.
Trung tá Thượng nhìn bọn họ một cái rồi cố hết sức nép mình sau bức tường. Anh ta nghĩ mãi không hiểu, chẳng phải Tư lệnh đã ghét Hoắc Vi Vũ lắm rồi hay sao? Sao tự dưng chỉ trong chớp mắt mà bọn họ lại mặn nồng quá vậy?
Trước đây anh ta còn đắc tội với Hoắc Vi Vũ nữa chứ… anh ta bỗng hoang mang quá đỗi, bao nhiêu dự cảm không lành trào dâng trong lòng.
Khi hơi thở của cả hai trở nên dồn dập, Cố Hạo Đình mới buông tha cho bờ môi của Hoắc Vi Vũ, nhưng bàn tay chẳng hề buông lỏng, vẫn giam chặt cô trong lòng mình.
"Em đang định đi đâu với Duật Nghị thế?" Cố Hạo Đình hỏi vào vấn đề chính.
"Đến nhà Hoắc Cương Liệt. Em có một số chuyện phải xử lý, mượn thân phận của anh ta để chèn ép bọn họ một chút." Hoắc Vi Vũ nói thẳng.