Cố Hạo Đình đi vào hành lang, bước từng bước chậm rãi trên bậc thang như một vương giả chân chính, khí chất ngời ngời, toát ra khí thế nắm cả thiên hạ trong lòng bàn tay.
Duật Nghị đi theo hắn, đăm chiêu nhìn bóng lưng cao lớn của hắn.
Cố Hạo Đình dừng lại ở một góc cua rồi quay người.
Duật Nghị cúi gằm đầu xuống vì chột dạ.
Cố Hạo Đình nhìn gã đăm đăm, buông một câu mang tính trần thuật: "Cậu thích cô ấy."
Duật Nghị bật cười, nói lập lờ nước đôi: "Gái đẹp thì ai mà chẳng thích."
"Có biết quan hệ giữa tôi với cô ấy không?" Cố Hạo Đình hỏi thẳng.
Duật Nghị hơi khựng lại, gã không ngờ Cố Hạo Đình lại ngả bài thẳng thừng với mình như vậy, bèn gật đầu đáp: "Biết."
"Thế thì chắc hẳn cậu phải biết rằng cô ấy là người phụ nữ của tôi. Đừng có ôm bất cứ rắp tâm gì với cô ấy. Nếu không, suy nghĩ và hành động của cậu có thể đẩy cậu xuống vực sâu không đáy đấy." Cố Hạo Đình cảnh cáo bằng giọng điệu lạnh băng.