"Thưa Tư lệnh, không xong rồi, thi thể của Giang Khả bị trộm, sáu chiến sĩ của chúng ta đã hy sinh." Trung tá Thượng vội vàng báo cáo.
"Camera giám sát có quay được kẻ trộm không?" Cố Hạo Đình trầm giọng hỏi.
"Không ạ, không thấy gì hết, người của chúng ta cũng không thấy người đó."
Cố Hạo Đình nhìn đăm đăm vào bóng đêm đen kịt, trầm ngâm một lát rồi nói: "Kẻ đến trộm thi thể của Giang Khả chỉ có thể là người anh em Giang Hạo Trần của gã. Tôi đến ngay đây, anh bảo mọi người chờ tôi ở phòng họp đi."
"Vâng."
Cố Hạo Đình cúp điện thoại, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
"Anh phải đi sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi. Vì vừa tỉnh ngủ nên giọng cô khàn khàn đầy gợi cảm.
"Ừm, vẫn còn sớm, em ngủ thêm một lát đi." Cố Hạo Đình đặt lên trán cô một nụ hôn.