Hoắc Vi Vũ cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ quần áo trên người hắn. Lồng ngực người đàn ông này rộng quá, rộng đến mức có thể bao bọc kín cả thân thể cô. Nụ hôn của hắn mạnh bạo như trừng phạt, từng nhát cắn khiến môi cô đau nhói.
Hoắc Vi Vũ biết hắn đang khó chịu, biết hắn không thoải mái, biết hắn đã kiềm chế đến mức sắp bùng nổ… Cô không biết mình phải nói gì mới có thể khiến hắn dễ chịu hơn, chỉ có thể nhắm mắt lại, dâng hiến đôi môi mình, nhiệt tình đáp lại. Tay trái bị thương buông thõng xuống, tay phải ôm chặt lấy vòng eo cường tráng kia.
Cố Hạo Đình chau mày nhìn cô bằng đôi mắt sâu không thấy đáy. Cô gái nhỏ trong lòng hắn khẽ rung đôi hàng mi yêu kiều, tựa phiến quạt phất qua làm ngứa ngáy lòng người. Hắn chỉ hận không thể nuốt cô vào bụng mà mang đi.
Khi Hoắc Vi Vũ bị hôn đến không thở nổi, Cố Hạo Đình mới buông tha cho đôi môi cô. Hắn quay mặt cô sang một bên, nhìn vết tay còn hằn in trên đó.