Thứ Sáu.
Hoắc Vi Vũ nghĩ mãi, càng nghĩ càng lo lắng.
Ngày mai là tiệc mừng công của Cố Hạo Đình, nếu lỡ may tên sát thủ kia lẻn vào đó thì sao? Cô đã tận mắt chứng kiến thân thủ của tên sát thủ kia, gã vô cùng tàn nhẫn và độc ác. Cô không sợ chuyện gì to tát, chỉ sợ sẽ có chuyện không may. Cô phải nghĩ cách nhắc nhở Cố Hạo Đình rằng có lẽ Phùng Tri Dao có vấn đề. Nhưng cô không thể dùng điện thoại cũng không được dùng máy tính, bây giờ cô muốn ra ngoài cũng là cả một vấn đề.
"Tôi là bạn của Hoắc Vi Vũ, các người ngăn tôi làm gì, thần kinh à?" Một giọng nữ quen thuộc vang lên từ bên ngoài.
"Vào đây đi." Hoắc Vi Vũ gọi.
"Nghe thấy không? Gọi tôi vào đấy! Còn ngăn nữa cẩn thận tôi đánh cho!" Y Phương Phương nói chẳng hề khách sáo rồi mở cửa ra.
Cô ấy cầm một giỏ hoa quả, cười nói: "Xin chào, bây giờ tôi mới hỏi thăm được phòng bệnh của cô nên đến hơi muộn, xin lỗi nhé."
Nhìn thấy Y Phương Phương đến, trong lòng Hoắc Vi Vũ dấy lên hy vọng.