Thời gian trôi qua thật lâu, thật lâu. Hoắc Vi Vũ khóc chán chê rồi dần dần bình tĩnh lại. Xung quanh yên tĩnh đến mức cô có thể nghe rõ cả tiếng côn trùng kêu rả rích ngoài cửa sổ.
Cô đứng dậy, mặc quần áo với vẻ mặt lạnh nhạt, tựa như chưa từng bị tổn thương và chưa từng làm tổn thương bất cứ ai. Sau cùng, cô xách hành lý, mở cửa, bước ra ngoài.
Đêm đã khuya lắm rồi. Trên con đường vắng tanh, ánh sáng của ngọn đèn đường rọi xuống bóng người cũng nhuốm màu cô độc.
Cô giống như một kẻ lữ hành đơn côi nơi đất khách quê người; như một linh hồn lẻ loi lạc lối chơi vơi chẳng tìm thấy chốn về và cũng không có nơi đi, đôi chân liêu xiêu cất bước trên con đường vắng tanh.
Chẳng biết từ bao giờ, cô đã đi tới bức tường ghi đầy những điều ước. Hoắc Vi Vũ nhớ mình đã từng viết một tâm nguyện dán trên bức tường này, rằng "Cố Hạo Đình, chúc anh hạnh phúc".