"Con người chứ có phải cây cỏ đâu mà vô tình, khóc là chuyện bình thường." Cô không phủ nhận.
Cố Hạo Đình thu tay lại, trầm giọng nói: "Yên tâm, anh sẽ không để em gặp chuyện gì đâu. Anh đã nhốt Phùng Tri Dao rồi, trong vòng hai, ba năm tới cô ta sẽ không được thả ra. Còn về mẹ anh, tạm thời anh chỉ thu hồi quyền lực của bà ấy. Mong em hiểu cho anh, dù sao bà ấy cũng là mẹ anh, có những chuyện xử lý rồi sẽ dẫn đến chuyện khác, hiện tại anh không thể để xảy ra bất kỳ sơ hở nào, nếu không mọi công sức đều đổ sông đổ bể hết. Nhưng anh hứa với em, chờ anh hạ bệ Duật Cẩn rồi, anh sẽ giải quyết chuyện này, không thiên vị tình riêng."
Đôi mắt Hoắc Vi Vũ đỏ hoe, long lanh ánh lệ. Cô chỉ nói bừa thôi, vậy mà hắn lại thực sự đi giải quyết, mà đối tượng giải quyết còn là người thân của hắn. Phần tình nghĩa này cô sẽ khắc cốt ghi tâm.
"Nếu… tôi nói là nếu, bây giờ anh khai chiến với Tổng thống, thì có bao nhiêu phần thắng?" Hoắc Vi Vũ hỏi dò.