"Nhớ ăn đúng bữa đấy, đừng uống rượu, cũng đừng ăn đồ lạnh. Em phải chăm sóc mình cho tốt, vì chúng ta còn phải sinh rất nhiều em bé mà, biết chưa?" Cố Hạo Đình dặn dò.
"Anh cũng không được hút thuốc, không được uống rượu, ăn nhiều vào, ngủ đủ giấc nữa. Anh phải chịu khó vỗ về 'cậu em' của anh vào, vì em là người sinh con nhưng tố chất đứa trẻ thế nào thì do anh quyết định đó." Hoắc Vi Vũ lém lỉnh đáp lại.
Trên đời này cũng chỉ có cô dám chê "tố chất" của hắn mà thôi. Hắn cắn nhẹ môi cô một cái: "Lần sau sẽ cho em thử xem nó có 'chất' không."
Đúng lúc này, tiếng tít tít vang lên. Cố Hạo Đình nhíu mày nhìn máy cảnh báo đeo trên người.
Hoắc Vi Vũ biết hắn phải đi rồi. Hắn chưa đi mà cô đã bắt đầu thấy nhớ. Nhưng cô biết mình không giữ hắn được mà cũng không nên giữ.
"Đi đường cẩn thận nhé." Hoắc Vi Vũ dịu dàng nói.
Cố Hạo Đình nhìn cô, dù trong bóng tối cũng vẫn thấy rõ đường nét yêu kiều của cô. Hắn nói một câu đầy ẩn ý: "Chờ anh."