Hoắc Vi Vũ chau mày, bực bội nói: "Đuổi đi đi."
"Vâng." Trung tá Lý gật đầu.
"Hoắc Vi Vũ, vì tôi nên Mai Lâm mới ở lại đây, cô đuổi tôi đi thì anh Hạo Đình lấy gì mà giữ cô ấy lại? Cô muốn hại chết anh Hạo Đình sao?" Tử Viện điên tiết gào lên.
"Từ từ đã." Hoắc Vi Vũ thấy cô ả nói cũng có lý.
Cô không thể hại Cố Hạo Đình vì cảm xúc của cá nhân được. Hoắc Vi Vũ sửa lời: "Để cô ta đi."
"Là lá la, lá la la…" Tưởng Tử Viện đắc ý ngâm nga, cố ý vênh váo đi ngang qua Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ nắm cánh tay cô ả, kéo tuột vào phòng.
Tử Viện tròn mắt kinh ngạc. Cô ta sơ sẩy quá rồi!
"Hoắc Vi Vũ, cô mà dám đánh tôi thì tôi sẽ mách anh Hạo Đình và anh trai tôi, họ sẽ không để cho cô sống yên đâu." Tử Viện sợ hãi cảnh cáo.
Hoắc Vi Vũ nhoẻn cười: "Cô cũng biết bây giờ tôi chỉ có một thân một mình mà, nói không chừng hôm nào đó không muốn sống nữa, tôi sẽ kéo cô theo đấy. Từ giờ đừng có chọc điên tôi nữa, rõ chưa?"