Khi Cố Hạo Đình về phòng thì Hoắc Vi Vũ đã ăn xong. Cô nhìn hắn, thấy sắc mặt của hắn kém hẳn bèn quan tâm hỏi han: "Anh không sao chứ?"
"Năm phút nữa anh phải đến nước B, khi anh không có nhà đừng bỏ cơm, có chuyện gì thì bảo Trung tá Lý gọi cho anh, biết chưa?" Cố Hạo Đình dặn dò.
Hoắc Vi Vũ ý thức được tình hình nghiêm trọng: "Hay là em đi đến nước B cùng anh được không?"
Cố Hạo Đình cúi người hôn lên môi cô rồi buông ra rất nhanh. Hắn sợ càng hôn lâu thì lại càng không nỡ xa cô.
"Anh đã phái người đi tìm hung thủ muốn giết em. Bao giờ trở về anh sẽ cho em một lời giải đáp." Cố Hạo Đình nói xong, bèn vươn ngón cái ve vuốt khuôn mặt cô: "Lần trước đã để em chịu oan rồi, anh xin lỗi."
"Em không trách anh, trong tình huống đó em không có bằng chứng, anh hiểu lầm cũng là chuyện bình thường." Hoắc Vi Vũ đỏ hoe mắt nhìn Cố Hạo Đình.