Hoắc Vi Vũ hoàn hồn. Cô không muốn mở cửa mà muốn ở một mình để suy nghĩ về cuộc đời mình, thế nhưng Cố Hạo Đình cứ thế tự mở cửa vào luôn.
Hoắc Vi Vũ bực mình vớ gối ôm trên salon ném thẳng vào hắn. Hắn không đỡ lấy cũng không tránh, một tay cầm băng vệ sinh, một tay cầm cốc đường đỏ, nhìn sâu vào mắt cô rồi bước tới, hỏi: "Giận rồi à?"
Hoắc Vi Vũ cười khẩy, quay mặt đi. Trước mặt Cố Hạo Đình, cô còn chẳng có quyền tức giận.
Không giận, không được giận, mày có việc cần cầu cạnh người ta nên bị trêu chọc cũng đáng thôi. Chẳng phải mày tự rước lấy hay sao?
Cố Hạo Đình đưa cốc đường đỏ cho cô.
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhìn hắn: "Không cần, anh đưa tôi đi luôn đi, tôi muốn về."
Cố Hạo Đình cảnh cáo: "Không sợ chết thì cô có thể quay về."
Hoắc Vi Vũ nhếch môi cười: "Tôi không sợ đấy."