Đình saranghae Vũ.
"Saranghae." Hoắc Vi Vũ khựng người.
Đây chẳng phải câu "yêu" trong tiếng Hàn sao?
Cô thầm giật mình, chẳng buồn suy nghĩ đã quay sang giải thích ngay với Cố Hạo Đình: "Không phải tôi làm."
Cố Hạo Đình nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt lạnh lẽo tựa sương giá. Cô vội vàng giải thích như thế là vì muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ với hắn sao? Hắn biết không phải cô làm, vì còn lâu cô mới làm mấy trò thấp kém thế này.
"Chép phạt câu này một nghìn lần." Cố Hạo Đình nói đầy lạnh lùng rồi rời khỏi phòng khách với gương mặt vô cảm.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày. Không phải cô làm thật mà! Tại sao hắn lại không tin cô? Nhưng cô cũng thấy thái độ của hắn rồi, may mà không chủ động, nếu không chẳng phải tự rước lấy nhục hay sao?
"Ha ha ha, Hoắc Vi Vũ, cô đúng là không biết xấu hổ." Tử Viện cười vui sướng trên nỗi đau của kẻ khác.
"Ai làm thì đứa đấy mới không biết xấu hổ." Hoắc Vi Vũ thản nhiên đáp trả.