Cố Hạo Đình chỉ liếc một cái hờ hững rồi dời mắt sang chỗ khác, đôi mắt chẳng gợn sóng cảm xúc. Dường như cái nhìn vừa rồi chỉ là bâng quơ.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ bỗng dâng lên một nỗi xót xa khôn tả. Cô cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, sóng ngầm mãnh liệt ẩn dưới bề ngoài tĩnh lặng giữa họ. Trong cuộc chiến chính trị này, mỗi một câu nói ra đều phải cân nhắc nhiều lần, đến ngữ điệu cũng phải có chừng có mực. Nếu không, chỉ sơ suất một chút là hai bên nổ súng ngay.
Tướng quân Mai nghe điện thoại.
"Ông về trước đi." Tổng thống nói với vẻ bất đắc dĩ.
"Nhưng mà con bé vẫn còn ở đây." Mai Kính Sơn nhìn Mai Lâm với vẻ lo lắng.
"Hắn chỉ lợi dụng Mai Lâm để kiềm chế ông, sợ ông giở trò lúc hắn không có ở đây thôi. Hắn sẽ không làm gì con gái ông đâu, yên tâm đi. Bây giờ ông đừng nói gì cả, mau trở về, nếu không sẽ hỏng chuyện đấy." Tổng thống dặn dò.
"Nhưng…"