Về đến nhà, Hoắc Vi Vũ ngủ mơ mơ màng màng ngủ hết hai ngày.
Yêu một lần, chia tay một lần mà như trải qua một trận đất trời sụp đổ.
Giữa đôi lần tỉnh giấc, cô nhớ lại đôi môi dịu dàng của hắn, nhớ cảm giác nó hôn ngấu nghiến lấy môi mình, rồi lại thấy sao mà quá hư ảo cứ như cô có một giấc mơ dài, khiến cô hốt hoảng và mông lung mơ hồ.
Trong hai ngày này, cô không xem ti vi, cũng không mở máy tính. Cô sợ một khi lên mạng sẽ không cầm lòng được tìm kiếm tin tức liên quan đến hắn.
Đã là nụ hôn tạm biệt rồi, nghĩa là đặt dấu chấm hết rồi phải không?
Cô mở tủ lạnh, mì tôm đã sạch nhẵn, xúc xích, cà chua và trứng cũng chẳng còn. Cô xoa cái bụng đã đói đến cồn cào suốt mấy ngày, thầm nghĩ phải đi siêu thị mua ít thức ăn thôi.
Cô đóng cửa tủ lạnh, đi đánh răng rửa mặt, nhìn hình ảnh rệu rã tinh thần của mình trong gương. Chán chường hết hôm nay thôi, từ ngày mai sẽ lấy lại tinh thần.
Cô cầm túi xách cuốc bộ đến siêu thị gần đó.